10/7/2020
LUẬN VỀ KHỔNG MINH GIA CÁT LƯỢNG
Trần Đăng Hồng
Phần 4. Tào Tháo luận anh hùng
Trước khi viết tiếp theo Phần 3 là trận chiến Xích Bích (Sẽ nói sau), theo đó Tào Tháo bị đại bại, chạy trốn, và khi tới Hoa Dung thì Quan Công bắt sống. Thay vì chém Tào Tháo, Quan Công tha chết và thả, để về chịu chết như đã định ước với Khổng Minh. Tại sao vậy? Nay mạn phép trở lại hồi 20 cho tới hồi 28 và tóm tắt sự kiện. Trong các hồi này, chưa có Khổng Minh xuất hiện (Khổng Minh xuất hiện hồi 37). Vào thời điểm này, anh em Lưu Bị chỉ mới có tướng Triệu Vân mà thôi.
***
Sau khi bắt sống và giết được Lã Bố, thừa tướng Tào Tháo uy vang cả triều đình. Khi Tào Tháo qua Từ Châu, nhân dân đốt hương bái vọng xin để Lưu Bị ở lại, nhưng Tào Tháo nói Lưu Bị có công lớn trong việc bắt Lã Bố, hảy về Hứa Đô để vua thăng chức. Nhà vua hỏi tông tích mới biết Lưu Bị là tôn thất nhà Hán, thuộc hàng chú của vua, nên bấy giờ ai cũng gọi Lưu Bị là Lưu Hoàng Thúc. Thấy Tào Tháo lộng quyền, nhà vua hy vọng Lưu Bị sẽ giúp mình diệt Tào Tháo.
Nhiều mưu sĩ của Tào Tháo khuyên Tào Tháo nên đưa Lưu Bị đi nơi khác, sợ để gần nhà vua thì bất lợi. Tào Tháo nói “Ta biết chứ, để hắn ở đây coi như ta giam lỏng hắn, Ta chỉ sợ thái úy Dương Bưu, vốn thân thích với anh em Viên Thuật, Viên Thiệu, làm nội ứng thì mới đáng sợ, nên ta phải trừ trước”. Tháo bèn cho người phao vu Dương Bưu làm phản, bắt bỏ ngục, sau có Khổng Dung can, nên Tháo cách chức Dương Bưu và đuổi về quê. Thấy Tào Tháo chuyên quyền, quan Triệu Phạm làm sớ lên vua hạch tội, Tháo tức giận bắt giết Triệu Phạm. Vì thế ai cũng sợ hãi. Các mưu sĩ xúi Tào Tháo phế vua để lên ngôi. Tháo nói rằng trong triều còn nhiều trung thần với nhà vua, phải có mưu kế để xem ai còn trung với nhà vua để giết hết trước khi phế vua.
Tào Tháo ép nhà vua đi săn ở Hứa Điền. Nhà vua đeo cung khảm ngọc và tên bịt vàng. Huyền Đức cùng Quan Công, Trương Phi đeo cung, mặc áo giáp cùng vài chục kỵ mã cùng ra Hứa Điền xem vua săn.
Tào Tháo dẫn mười vạn quân, quân sĩ vây vòng quanh, rộng hơn 200 dặm. Tào Tháo cỡi ngựa đi song song với vua, chỉ kém ngựa vua một đầu. Theo sau toàn là tướng tâm phúc của Tào Tháo.
Anh em Lưu Bị đứng ven đường, sụp lạy khi vua đi qua. Vua ra lệnh Lưu Bị đứng dậy và muốn xem tài bắn cung của Lưu Bị. Vừa lúc đó có một con thỏ chạy ra. Lưu Bị bắn một tên trúng ngay. Vua khen. Sau đó, có một con hươu lớn chạy ra. Vua dương cung bắn 3 phát, không trúng phát nào. Vua nói Tào Tháo bắn thử. Tháo lấy cung của vua bắn một phát, hươu trúng tên chết liền. Các quan đứng từ xa thấy hươu mang tên bịt vàng, tưởng là vua bắn, cùng chạy tới mừng hô vạn tuế. Tào Tháo tế ngựa ra đứng trước mặt vua để nhận lấy những lời chúc mừng vạn tuế. Tào Tháo giữ luôn cung và tên của vua, không trả lại. Ai ai đều tái mặt. Đứng sau Lưu Bị, Quan Công giận lắm, định cầm dao thúc ngựa chạy ra chém Tào Tháo, Lưu Bị biết ý, vội vàng vẫy tay đưa mắt ngăn. Quan Công thấy anh ra hiệu, đành đứng im.
Khi về trại, Quan Công mới hỏi Lưu Bị là Tào Tháo khinh vua như vậy, sao lại cản không cho Quan Công giết Tào Tháo. Lưu Bị trả lời “Ném chuột sợ vỡ đồ quý (1), Tháo đứng cách vua chỉ có một đầu ngựa, kẻ tâm phúc của Tháo quay quần chung quanh, nếu em làm liều, lỡ việc không xong, hại đến thiên tử thì có phải tội tại chúng ta không?”.
Từ ngày đi săn ở Hứa Điền, biết số phận mình trước sau gì cũng bị Tào Thào phế và giết, nên vua cùng vợ là Phục Hoàng Hậu tìm kế giết Tào Tháo, có quan đại thần Phục Hoàn, tức cha của Phục Hoàng Hậu, dùng mưu để liên lạc với tướng Đổng Thừa mới có thể giết Tào Tháo. Chung quanh nhà vua toàn là tai mắt của Tào Tháo, nên vua và Phục Hoàng Hậu tự may một áo bào và đai ngọc, trong đai có mật chiếu, và cho người mời tướng Đổng Thừa vào triều, được vua ban áo bào và đai ngọc để khen thưởng, vua có nói nhỏ cho Đổng Thừa biết là có mật chiếu chứa trong đai.
Các tai mắt báo cho Tào Tháo. Khi vừa ra khỏi cửa, Tào Tháo bắt Đổng Thừa cởi áo và khám xét, nhưng không tìm được gì.
Về tới nhà, Đổng Thừa tìm cả đêm cũng không thấy gì, mệt quá, thiếp ngủ thì ngọn đèn cháy xém vạt đai, lúc này mới thấy mật thư vua viết bằng máu kêu gọi quan quân diệt Tào Tháo để giữ cơ nghiệp nhà Hán.
Đổng Thừa cùng Vương Tử Phục tìm kế liên lạc với những quan tướng tâm phúc, cuối cùng lập được 7 nhân vật gồm: Đổng Thừa, Vương Tử Phục, Chủng Tập, Ngô Thạc, Ngô Tử Lan, Mã Đằng (Thái thú Tây Lương) và Lưu Bị.
Sợ Tào Tháo nghi mình mưu đồ đại sự, Lưu Bị giả ngu, suốt ngày chỉ lo trồng rau nhổ cỏ trong vườn. Quan Trương thấy vậy hỏi “ Huynh không lo việc lớn của thiên hạ, học làm chi cái việc của kẻ tiểu nhân này”. Lưu Bị trả lời “Các em làm sao biết được ý anh”.
Một ngày nọ, Quan Vũ và Trương Phi đi vắng, Lưu Bị đang tưới rau thì có Hứa Chữ và Trương Liêu dẫn vài chục lính vào vườn nói rằng Thừa Tướng mời vào phủ, Lưu Bị giật mình. Vào phủ Tào Tháo nói “ Huyền Đức độ này ở nhà làm việc lớn lao đấy nhỉ”. Huyền Đức sợ tái mặt, bèn nói “Không có việc gì, làm để tiêu khiển đó thôi”.
Tào Tháo dẩn Lưu Bị đến tiểu đình uống rượu. Lúc ngà ngà say, chợt mây đen mờ mịt, cơn mưa to sắp đến. Quân hầu chỉ lên trời nói có vòi rồng lấy nước. Tào Tháo cùng Lưu Bị dựa lan can nhìn trời. Tháo hỏi có biết rồng nó biến hóa như thế nào không. Lưu Bị trả lời là không rành. Tháo nói “Rồng lúc thì to, lúc thì nhỏ, lúc thì bay, lúc thì nấp. Lúc to thì nổi mây phun mù, lúc nhỏ thì thu hình ẩn bóng. …Rồng ví như anh hùng trong đời. Huyền Đức lâu nay đã đi khắp bốn phương, gặp biết bao anh hùng hào kiệt, xin thử nói cho nghe”.
Lưu Bị giả bộ ngu ngơ, thoái thác không trả lời, bị Tào Tháo ép mãi, mới dám đưa tên như anh em Viên Thuật, Viên Thiệu, Lưu Cảnh Thăng, Tôn Bá Phù, Lưu Quý Ngọc, v.v. nhưng Tào Tháo đều chê các nhân vật này. Cuối cùng, Lưu Bị nói “Ngoài những người ấy ra, Bị thực không còn biết ai nữa”. Tháo nói “Anh hùng là người trong bụng có chí lớn, có mưu cao, có tài bao trùm được cả vũ trụ, có chí nuốt cả trời đất kia”. Huyền Đức mới hỏi “Ai có thể xứng đáng được như thế?”. Tào Tháo lấy tay trỏ vào Lưu Bị rồi trỏ vào mình nói “Anh hùng thiên hạ bây giờ chỉ có sứ quân và Tháo mà thôi”.
Huyền Đức thất kinh, đôi đũa đang cầm trong tay rớt xuống đất. Ngay lúc đó có một tiếng sét vang trời, Lưu Bị cúi xuống đất nhặt đũa, nói lảng “Tiếng sét dữ quá!”. Tháo nói “Trượng phu cũng sợ sét à”. Lưu Bị trả lời “ Đức Thánh ngày xưa cũng sợ sấm dữ gió to, huống chi tôi đây sao lại không sợ”.
Nhờ tiếng sét, Lưu Bị che đậy được nổi thất kinh đánh rơi đôi đũa khi Tháo gọi mình là anh hùng.
Nhờ vậy, Tào Tháo không còn nghi ngờ gì Huyền Đức nữa.
Đọc tiếp Phần 5
Muốn đọc các Phần trước, xin bấm vào TRANG BẠN VIẾT.
Cước chú:
(1) Ngày 6/10/2014, tức 1800 năm sau, ông TBT Nguyễn Phú Trọng lập lại câu này “đánh con chuột đừng để vỡ bình” trong buổi gặp cử tri ở Hà Nội.
|