23/7/2020
LUẬN VỀ KHỔNG MINH GIA CÁT LƯỢNG
Trần-Đăng Hồng
Phần 9. Trời sinh Du sao còn sinh Lượng
Trong trận Xích Bích, Đông Ngô toàn thắng, tiêu diệt hầu hết đội quân thiện chiến của Tào Tháo.
Chu Du làm tiệc thết đãi, khen thưởng quân sĩ. Đang tiệc tùng thì có tin Lưu Bị sai Tôn Càn đến chúc mừng đại thắng. Chu Du hỏi Tôn Càn là Lưu Bị và Khổng Minh đang ở đâu. Tôn Càn trả lời là cả hai đang ở Du Giang. Chu Du thất sắc. Lổ Túc hỏi lý do tại sao thất kinh, Tào Tháo nói “Ta hao binh tổn tướng để lấy Nam Quận nay Huyền Ðức đóng ở Du Giang Khẩu, là có ý cướp Nam Quận trước. Vậy ta phải gặp va phen này, không xong thì sẽ giết va luôn!”. Nói rồi sửa soạn đi Du Giang Khẩu, Lỗ Túc cũng đi theo.
Huyền Ðức chợt được tin Chu Du tới thì hỏi Khổng Minh nên đối đáp thế nào. Khổng Minh dặn cứ làm...như thế như thế. Chiến thuyền được tập trung lại, quân sĩ đâu đó đều túc trực chỉnh tề. Rồi Triệu Vân được lệnh dẫn quân kỵ ra đón. Chu Du liếc thấy binh mã Huyền Ðức mạnh mẽ, trong lòng đâm lo ngại. Huyền Ðức cùng Khổng Minh ra rước Chu Du vào trướng, rồi bảy tiệc yến linh đình thết đãi. Ðang ăn, Chu Du hỏi: “Sứ quân dời binh tới đây phải chăng muốn lấy Nam Quận?”. Huyền Ðức nói: “Ðâu dám vậy. Chừng nào Ðô Ðốc không lấy, tôi mới lấy”. Chu Du đáp là sẽ lấy Nam Quận sớm. Huyền Ðức nói khích: “Tào Tháo hiện cho Tào Nhơn giữ Nam Quận, y sức mạnh chẳng kém hùm beo. Tào Tháo thế nào cũng có mưu kế để lại cho y, chỉ e Ðô Ðốc chưa chắc lấy đuợc Nam Quận”. Chu Du liền nói: “Nếu tôi không lấy được sẽ xin nhường cho Sứ quân”.
Rồi yến tiệc tan Chu Du Lỗ Túc từ biệt ra về. Huyền Ðức trách Khổng Minh là mình chưa có một tấc đất dung thân, mà nay để Chu Du lấy nốt Nam Quận thì đâu còn dịp may hiếm có. Khổng Minh đáp là đừng có lo, đã có kế sách, cứ để cho quân Tào và Đông Ngô chém giết nhau cho kiệt sức, còn mình chiếm Nam Quận không chết một quân lính nào.
Bên này Lỗ Túc cũng trách Chu Du sao lại hứa cho Huyền Ðức làm gì. Chu Du cười nói: “Ta khẩy móng tay cũng lấy xong Nam Quận, nói vậy để lấy lòng y đó thôi”. Rồi Chu Du cho Trương Khâm, Từ Thanh, Ðinh Phụng thống lĩnh quân đánh Nam Quận, còn mình dẫn đại quân theo sau tiếp ứng.
Cuộc chiến giữa 2 bên rất gay go. Tại mặt trận Nam Quận, quân Tào Nhơn rất mạnh, Trương Khâm bị thua, rút quân về báo cáo với Chu Du. Thấy vậy, Cam Ninh xin Chu Du năm ngàn quân đánh mặt Di Lăng, còn Chu Du đánh thẳng vào Nam Quận.
Bên này Tào Nhơn do thám được tin trên liền cho Tào Thuận, Ngưu Kim qua Di Lăng tiếp ứng Tào Hồng. Thoạt tiên, Cam Ninh chiếm được Di Lăng, nhưng sau đó quân Tào quầy lại vây hảm thành Di Lăng, Cam Ninh cầu cứu và Chu Du phải đem quân đến giải cứu được Di Lăng. Sau đó, Chu Du đem đại binh kéo đến đánh Nam Quận. Chu Du và Tào Hồng đánh nhau mấy trận, bất phân thắng bại, Tào Hồng chợt nhớ tới cẩm nang của Tào Tháo dặn khi nguy cấp mở ra xem. Xem rồi cười đắc chí.
Hôm sau, Tào Nhơn cho quân mang cung tên mai phục sẳn trong thành, rồi mở toang bốn cửa thành ra khiêu chiến. Chu Du ra đánh, Tào Nhơn chạy dài, Chu Du chắc binh Tào chạy hết nên cho quân tiến chiếm thành. Trần Kiều trên địch lầu thấy binh Ngô vào thành, bèn nổi hiệu lệnh, quân mai phục nhất tề bắn tên ra như mưa. Chu Du vội vã rút quân thì đã bị một mũi tên trúng nách té nhào xuống ngựa. Ðinh Phụng cứu được Chu Du về trại, binh Ngô chết vô số.
Chu Du bị đau bỏ cả ăn uống, lương y nói vì tên có tẩm thuốc độc cần phải điều trị, chớ nên tức giận mà nguy hiểm đến tánh mạng. Trình Phổ sau đó không cho ra quân nữa, mặc dầu Ngưu Kim hàng ngày cứ tới kêu tên Chu Du mà mắng. Các tướng không ai tường trình sự việc cho Chu Du biết.
Vài ngày sau, Chu Du biết là các tướng lãnh thuộc cấp dấu mình việc quân Tào đến khiêu khích chửi mắng, Chu Du tức giận lên ngựa ra trận, không ngờ quân Tào không ra đánh mà chỉ chửi mắng.
Chu Du tức giận hét lên một tiếng, máu trào ra miệng, té xuống ngựa chết giấc. Các tướng cả kinh vội đỡ Chu Du rút về. Vào trại, Chu Du nói với Trình Phổ: “Ta làm vậy gạt cho Tào Nhơn trúng kế đó thôi. Bây giờ phải cho phao tin lên rằng ta đã chết rồi, thế nào quân Tào cũng thừa cơ đến cướp trại, tướng quân nên mai phục sẳn mà đánh cho chúng nó một trận”.
Trình Phổ cứ y thế mà làm. Nghe tin Chu Du chết, Tào Nhơn cả mừng, Tối đêm ấy sửa soạn cho quân đi cướp trại, Ngưu Kim đi tiên phong, Tào Nhơn lãnh trung quân, Tào Hồng, Tào Thuần đi hậu tập, còn Trần Kiều lãnh ít binh ở lại giữ thành. Quân Tào vừa kéo vào trại của Chu Du, chẳng thấy một ai, vội vã rút lui. Nào ngờ pháo lệnh vừa nổ vang thì các dung tướng Đông Ngô bốn phương đổ ra chận đánh, binh Tào đại bại thi nhau chạy trốn. Chạy gần tới Nam Quận lại bị Lăng Thống chặn đánh, Tào Hồng, Tào Nhơn cuốn vó chạy dài.
Chu Du cả thắng, xua binh qua lấy Nam Quận. Ai ngờ tới nơi thấy trên thành có cờ hiệu của quân Lưu Bị, và một tướng nói lớn: “Xin Ðô Ðốc miễn chấp, có tôi là Triệu Tử Long vâng lệnh quân sư chiếm thành này đã lâu”. Chu Du cả giận, lập tức cho phá thành, trên thành bắn xuống như mưa, Chu Du phải thâu binh rồi truyền cho Lăng Thống mang quân đi lấy Tương Dương, Cam Ninh tới đánh Kinh Châu. Ðang lúc ra quân bỗng có tin cấp báo là Trương Phi đã chiếm Kinh Châu, Quan Vân Trường đã chiếm Tương Dương rồi, Chu Du nghe các tin này hét lên một tiếng té nhào xuống đất.
Chu Du ở Sài Tang dưỡng bệnh, sai Cam Ninh giữ Ba Lăng, Lăng Thống giữ Hán Dương, Trình Phỗ chuẩn bị chiến thuyền điều động qua đánh Hiệp Phì.
Trong thời gian đó, quân Lưu Bị chiếm thêm Linh Lăng, Quế Dương, Võ Lăng, Trường Sa, lại được các tướng Huỳnh Trung, Ngụy Diên của Tào theo quy hàng.
Tại Kinh Châu, vợ của Lưu Bị là Cam Phu Nhân bịnh chết. Chu Du biết tin này bèn có mưu kế gả em gái là Tôn Phu Nhân cho Lưu Bị, mục đích là gạt Lưu Bị đến Đông Ngô để giết. Lưu Bị không dám đi, nhưng Khổng Minh nói là Lưu Bị nên đi, vừa được vợ, mà mưu kế của Chu Du bất thành, hắn sẽ tức mà chết. Khổng Minh truyền tướng Triệu Tử Long đi theo hộ vệ, và giao cho Tử Long 3 cái cẩm nang, sang Ðông Ngô cứ theo thứ tự mà làm.
Quả như Khổng Minh tính qua 3 cẩm nang, Quốc Thái, tức mẹ của Tôn Quyền, đã cứu Lưu Bị và còn chửi mắng Chu Du thậm tệ, và Chu Du được lệnh từ Tôn Quyền truy nã bắt vợ chồng Lưu Bị, Tôn Phu Nhân cũng mấy lần cứu chồng, và quân của Chu Du bị quân phục kích của Lưu Bị đánh một trận tan tành ở Sài Tang, và cuối cùng cả hai vợ chồng Lưu Bị về Kinh Châu an lành, Chu Du vì vậy lên cơn tức đến nỗi té xỉu.
Sau đó Chu Du bèn làm một mưu kế khác để chiếm Kinh Châu. Theo mưu này, Chu Du đem đại quân đi chiếm Tây Xuyên để làm của hồi môn cho vợ chồng Lưu Bị, kỳ thực là mượn đường đi qua Kinh Châu để giết Lưu Bị và chiếm Kinh Châu. Khổng Minh biết mưu của Chu Du, bèn dặn Triệu Tử Long phương cách, và nhắn với Chu Du là Lưu Bị cùng Khổng Minh ra tiếp đón. Chu Du tưởng Lưu Bị và Khổng Minh trúng kế mình, mừng lắm.
Chu Du khi gần tới Kinh Châu thì có quân về báo là chẳng thấy ai ra đón mà trên thành chỉ dựng hai cây cờ trắng lớn. Chu Du liền dẫn Cam Ninh, Từ Thạnh đến gần thành coi. Thình lình trên thành gươm giáo vụt dựng lên một lượt, Triệu Vân từ trên nói xuống: “Quân sư tôi đã rõ kế của Ðô Ðốc muốn đánh úp Kinh Châu nên cho tôi ở đây giữ”. Lại có quân về báo là Quan Công, Trương Phi, Huỳnh Trung, Ngụy Diên đang dẫn bốn đạo hùng binh sắp tới nơi. Chu Du nghe vậy hét to một tiếng, nhào lăn xuống ngựa, vết thương gần khỏi lại bị xé rách.
Chu Du được vực xuống thuyền, tả hữu lại tường trình là Lưu Bị đang uống rượu ở trên núi với Khổng Minh. Chu Du càng bực tức, bỗng có tin Tôn Du vâng lịnh Ngô Hầu đã đem ba vạn binh ròng tới tiếp ứng. Chu Du liền quyết tâm đánh lấy Tây Xuyên. Thuyền đi tới Ba Khẩu bỗng gặp chiến thuyền Lưu Phong, Quan Bình xuất hiện. Chu Du ra lịnh tiến đánh, chợt nghe báo có thư của Khổng Minh gởi tới. Thư rằng “Thơ từ dạo xa nhau ở Sài Tang lúc nào tôi cũng mong nhớ Ðô Ðốc, nay nghe tin Ðô Ðốc định đi đánh Tây Xuyên, nghĩ rằng Lưu Chương không phải dễ đánh vì Ích Châu hiểm trở dân mạnh, lại e rằng Tào Tháo nhơn dịp đó mà đánh Giang Nam báo thù trong lúc Ðô Ðốc vắng mặt nên tôi không nỡ ngồi xem cảnh đó, dám mong túc hạ nghĩ lại”.
Chu Du xem thơ rồi, quá ức hận, thấy trong mình mệt mỏi, biết mình sắp chết, liền truyền tả hữu lấy giấy mực viết một thơ tuyệt mạng gởi Ngô Hầu, xong gọi hết chư tướng lại gần nói rằng mệnh mình sắp dứt, đành nhờ các chư tướng phải hết sức khuông phò Ngô Chúa cho nên nghiệp lớn. Dặn rồi ngất đi hồi lâu. Các tướng xúm lại lay gọi, Chu Du chợt tỉnh hét vang một tiếng: “Trời sanh Du, sao còn sanh Lượng?”. Rồi thở hơi cuối cùng.
|